Lo bắc chiếc ghế cũ đứng lên và gỡ từng con dơi cho vào giỏ. Anh chàng kia có ý theo dõi, cuối cùng phát hiện ra việc bắt dơi ngộ nghĩnh của ông ta, anh không còn nói ngang nữa:
- Thì ra bác giăng bẫy. Vậy mà nãy giờ không nói. Cháu xin lỗi.
Anh ta thích thú với công việcnên vội đứng lên phụ một tay. Lão già cũng không còn gay gắt nữa, lại hỏi:
- Cậu là người đâu tới đây, sao lại dám ngủ chỗ này?
- Cháu ở xa, đi bộ hàng chục cây số, vào tới đây thì trời tối, tiện thấy chỗ này vắng nên ngã lưng đại.
- Thì ra là vậy. Nhưng Iúc nãycậu nói còn có ai nữa?
Anh chàng tính kể thật, nhưngkịp nghĩ lại nên nói khác đi:
- Cháu chỉ đùa..
Ông lão chợt cười:
- Hỏi chơi vậy chứ tôi thừa biết con gái nào dám theo trai vào chốn này.
Khi bắt hết số dơi dính bẫy, lão hỏi:
- Cậu có muốn lấy ít dơi làm thịt nấu cháo không?
Anh chàng cười ngất:
- Cháu trên răng dưới… quần đùi thế này lấy gì nấu nướng.
- Rồi đây cậu đi đâu?
Anh ta lại phá lên cười:
- Có lẽ cháu sẽ ở lại đây một thời gian.
Lão già lắc đầu liền:
- Đâu có được! Cậu chưa biết,chứ nơi này...
Lão ngại nên không nói tiếp. Nhưng anh chàng thì hầu như đoán được, anh ta tiếp liền:
- Bác muốn nói tới ma chứ gì? Vậy thì cháu gặp rồi. Gặp ma nữ nữa kìa!
- Cậu đừng có đùa. Người vùng này chưa một ai ngoài tôi dám vào đây, chứ đừng nóilà ăn nói bạt mạng như cậu. Không nên đâu...
Trước khi ra về, lão còn dặn với lại:
- Tốt hơn hết là cậu nên tìm một chỗ nào đó mà ở. Nơi này không phải dành cho người .
Anh chàng không đáp, chờ lãođi khuất rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Cả anh ta và lão già lúc nãy cũng không để ý, ngay bên cạnh chỗ anh chàng nằm có một tấm khăn lụa màu lục, còn rất mới, đang nằm vắtvẻo ở đó. Chiếc khăn chắc chắn là của một nữ nhân, mà phải là người sang trọng!
Chuyện ngôi nhà hoang có người lạ đến cũng chẳng mấy chốc đã loan truyền ra khắp xóm. Cho đến trưa hôm đó thì từ ngoài vòng rào đã có rất đông người tụ tập xem kẻ to gan.
Trong khi đó, anh chàng kia vẫn không hay biết gì, cứ ngủli bì. Nhiều người bàn nhau:
- Chuyện này phải đi trình báomới được, biết đâu là...
Người khác lại nói:
- Nếu là kẻ gian thì không vào đó mà nằm ngủ! Ắt là kẻ tâm thần.
Người ta đứng đợi mãi mà không thấy gì thì cũng chán, nên lần lượt ra về. Người cònlại sau cùng chính là ông lão bẫy dơi đêm qua. Ông ta đợi cho mọi người đi hết mới lẻn vào bên trong. Đó cũng là cách vào nhà thường khi của ông ta.
Đi vòng ra phía cửa hông, thay vì đi cửa trước như lệ thường, ông lão nhấc một cánh cửa gỗ ngụy trang ra, rồi chui tọt vào bên trong. Đã rành đường đi, nên lão đi trong bóng tối không có gì khó khăn. Lát sau thì vòng ra tới căn phòng lớn mà ông ta đã gặp chàng trai. Không bật đèn, lão ta chỉ nhẹ đẩy một cánh cửa sổ ra, ánh sáng lọt vào khiến căn phòng sáng lênsoi rõ mọi vật.
- Cậu...
Ông ta kêu lên kinh ngạc, khi thấy trước mặt mình là anh chàng kia đang nằm ngủ, nhưng trong vòng tay lại đangôm một con chó. Đúng hơn đó là một con chó rừng...
- Cậu...
Ông ta chưa kêu hết tiếng thứhai thì đã ngã lăn ra.
Trong lúc mọi người còn đang xôn xao bên ngoài với đèn đuốc sáng choang, thì ở bên trong có người nói:
- Tôi đây này, mọi người kêu gào gì dữ vậy?
Đám người tụ tập kia với mục đích đi tìm ông lão bắt dơi. Saukhi ông ta vào đó cả ngày không thấy ra! Vừa nghe tiếng người thì mọi người mừng rỡ:
- Ông Năm Lành kìa!
Ông ta bước thẳng ra cổng ngôi nhà hoang trước sự ngạcnhiên của mọi người. Họ hỏi dồn:
- Sao ông ở cả ngày trong đó vậy, làm cả nhà ông chạy tìm nháo nhác.
Ông già chỉ tay vào trong:
- Để cho người ta nghỉ ngơi!
Mấy người kia quá đỗi ngạc nhiên:
- Ai trong đó?
Ông ta đáp tỉnh bơ:
- Thì khách lạ!
- Nhưng mà...
Ra dấu cho mọi người đừng gây ồn, Năm Lành leo rào ra ngoài rồi mới nói:
- Đó là người tốt, tôi phải giúp cậu ta làm một chuyện trọng đại cái đã...
Trước những câu nói kỳ lạ của ông ta, nhiều người không thể tin được, đã phải cầm tay lão lay mạnh, như sợ lão bị mê sảng. Nhưng Năm Lành rất tỉnh táo:
- Tôi không bị gì đâu! Chỉ có điều ta phải giúp con người đó. Anh ta sắp lấy vợ!
Câu nói đó càng làm cho mọi người ngơ ngác thêm.
- Ông Năm nói rõ đầu đuôi coi!
- Thì nói rồi, người này mời chúng ta ăn đám cưới vào tối mai. Vậy bà con về đi, không có chuyện gì đâu.
Đời nào mọi người chịu nghe, họ cứ hỏi mãi:
- Ông gặp ai trong đó? Sao lúc nãy ông nói có người tâm thần, rồi bây giờ lại nói đám cưới là sao?
Lão Năm Lành vẫn bình tĩnh:
- Có gì đâu, biết được đó là người đang hoàng nhưng nghèo, họ cần mình giúp thì cứgiúp thôi!
Phải mất gần nửa giờ sau, ông ta mới kể được rành mạch.
- Đó là một anh chàng ta xa tới, anh ta gặp được một người phụ nữ cùng cảnh ngộ nên thương, và họ ngỏ ý sống cùng nhau, cho nên vừa rồi khi tôi vào gặp họ thì họ chính thức nhờ tôi đứng chủ hôn cho họ. Đám cưới tổ chức ngày mai..
Có người cười to:
- Làm đám cưới trong ngôi nhà hoang, chắc là cưới ma!
Lượt xem :